Sau này, bạn Dịch Lực học sinh lớp 11 lớp hơn tôi hai tuổi và cùng ở thành phố Chu Châu đã thi đỗ vào lớp thiếu niên của trường đại học. Vượt qua bạn Dịch Lực, đã trở thành mục tiêu mới của tôi. Bắt đầu vượt qua người khác cũng chính là vượt qua sự phấn đấu của bản thân tôi. Trong một thời gian ngắn, tôi đã học hết chương trình trung học, sau đó tập trung học toán, lý, hóa, ngoại ngữ và ngữ văn. Phải hoàn thành cùng lúc bao nhiều nhiệm vụ, quả thực tôi cũng có đôi chút sợ hãi. Nhưng tuổi trẻ cùng ý chí kiên cường đã khiến tôi không chịu lùi bước trước người khác. Tôi chỉ có thể đạt được mục tiêu thi đỗ vào lớp thiếu niên bằng cách nâng cao hiệu quả học tập chứ không cho phép mình vất vả.
Thức đêm, tôi đã phát huy tối đa để điểm mạnh của mình, chịu khó học tập và có tìm ra phương pháp hiệu quả, giàu tính sáng tạo, cùng những kỹ xảo khi giải bài tập. Tôi không thỏa mãn với phạm vi và độ khó của những kiến thức trong sách mà cố gắng để thau hiểu sâu sắc hơn nữa thông qua việc Từ Minh tìm hiểu những kiến thức mới lạ, nghiên cứu những kiến thức chuyên sâu từ những kiến thức cơ bản, tôi cố gắng mở rộng tầm nhìn cũng như vốn hiểu biết của mình. Tôi lên kế hoạch đọc những loại sách có liên quan đến để kỳ thi, làm rất nhiều đề thi toán, lý và tiếng Anh. Thêm vào đó, tôi tích cực tham gia để cuộc thi khoa học và đã nhiều lần đạt giải. Thành công trong việc tự học đã tăng thêm hứng thú học tập cho tôi, niềm yêu thích đã khiến tôi đi sâu nghiên cứu và hình thành cho mình một vòng tuần hoàn tốt.
“Nghị lực ngoan cường có thể chinh phục bất kỳ đỉnh cao nào trên thế giới”, đây là một câu tôi trích dẫn trong đoạn văn cuối cùng của một bài văn và cũng là một danh ngôn được tối dán trên tấm kính cửa sổ bên bàn học của mình để khích lệ bản thân luôn phấn đấu vươn lên.
Cuối cùng, tờ giấy thông báo nhập học vô cùng quan trọng với tôi đã đến. Tờ giấy báo nhập học có được sau bao tháng ngày vất vả này khiến lòng tôi bỗng nghĩ đến những người gánh thuê trên núi Thái Sơn. Họ gánh những gánh nặng hàng cân lên núi mà không cần ai giúp sức. Còn con đường trước mặt tôi? Có cha mẹ và thầy cô giáo luôn hết lòng đầy bao và làm chỗ dựa vững chắc cho tôi. Họ giống như những người gánh đồ thuê trên núi Thái Sơn giúp tôi đeo gánh nặng lên vai. Từ đáy lòng tôi thầm cảm ơn những “kỹ sư tâm hồn cao thượng” của nhân loại, cảm ơn giáo sư Phùng Đức Toàn, người đã viết cuốn “Phương án 0 tuổi” đã khích lệ tôi biết vươn lên không mệt mỏi bắt đầu từ xuất phát điểm trong cuộc đời mình.
Tôi vẫn chưa phải là người thành công nên không thể say sưa với những kết quả nhỏ nhoi trước mắt. Tôi biết vào được lớp thiếu niên không giống với việc nằm trong thùng bảo hiểm. Tôi sẽ trân trọng cơ hội học tập không dễ có được này. Trên giảng đường đại học, được sự quan tâm và giáo dục của thầy Tống Văn Nghệ cùng các thầy cô giáo khác ở lớp thiếu niên, tôi sẽ bước những bước đi vững chắc từ khởi điểm mới của mình, bước trên con đường với niềm đam mê mang những nét đặc sắc của riêng mình.
Con đường phía trước tuy rất dài nhưng tôi sẽ quyết tâm tìm được chân lý!