Lời bàn (1)

Bài viết về kinh nghiệm dạy con của bố mẹ Lữ Siêu quả là giản dị và chân thành, giống như những việc mà tất cả các bậc cha mẹ đều làm: mười năm vất vả, bình tĩnh vui vẻ, kiên trì không nản, giản dị, chất phác. Ấy thế mà, trong gia đình trí thức bình thường này lại xuất hiện phượng hoàng vàng – một học sinh cấp hai ưu tú mới 10 tuổi, một mầm giống tốt của nhân tài tố chất cao. Vì sao vậy? Chỉ có thể trả lời bằng một câu duy nhất: Vì nhân từ sự thần kỳ hóa những điều bình thường, giản dị.

Vợ chồng Lữ Kiến Quốc, Cao Ngọc Bình đã vận dụng “Phương án 0 tuổi” vào trong thực tế, kiên trì và nhất quán suốt 10 năm ròng, không giống một số bậc phụ huynh vì nóng lòng mong con thành tài mà “nhổ mạ thúc lớn” hoặc vội vã mà không suy nghĩ thấu đáo. Họ cũng mới chỉ lướt qua bộ sách “Phương án 0 tuổi” đã cho ràng mình hiểu biết mọi điều trong sách và không thực hiện, hoặc thực hiện “bớt xén” trong giáo dục.

Tôi từng đến khảo sát tại nhà của Lữ Siêu và cũng từng đón tiếp chuyến viếng thăm của gia đình họ. Cảm nhận xuyên suốt của tôi là họ giáo dục con một cách cẩn thận, vui vẻ mà không sốt ruột, ở đó thấm đẫm tình yêu con sâu sắc.

“Phương án 0 tuổi” yêu cầu gia đình phải có môi trường tốt. Ngôi nhà của họ được bố trí phong phú, đa dạng song rất có trật tự, cháu bé sở hữu thật nhiều sách, cuộc sống cũng khá quy củ, ngay cả chương trình gì nên xem, tiết mục nào không nên xem đều có quy định cả. “Phương án 0 tuổi” luôn đặt việc bồi dưỡng tính cách ưu việt lên hàng đầu, họ giáo dục con bằng tình yêu, đối cử với con hòa nhã dịu dàng, bình tĩnh, cẩn thận; tích cực cổ vũ, nghiêm khắc yêu cầu; hơn thế phải luôn lấy mọi hành vi, lời nói của mình làm tấm gương cho con…

Tham Gia Bình Luận

arrow
error: Nội Dung Có Bản Quyền - Không Thể Copy!!!