Ngôn ngữ sinh động, tình cảm thuần khiết

Ngôn ngữ sinh động

Trẻ phát triển từ suy nghĩ

Sau khi chúng tôi kể cho Tinh Tinh nghe truyện Bạch Tuyết và bảy chú lùn, bà mẹ kế của Bạch Tuyết muốn hóa trang để đi hại cô. Bé Tinh Tinh nghe nói, vội vàng bổ sung: “Ơ, phải thêm vào lời nói đường mật mới hóa trang chứ.” Đôi khi kể chuyện hay nói gì, cháu luôn dùng rất chính xác những thành ngữ đa ghi nhớ, ví dụ như “Có công mài sắt có ngày nên kim.” Khi cô giáo đồng ý cho cháu mang theo hai cuốn sách đến nhà trẻ, về nhà cháu nói với ông ngoại: “Ông ơi, ngày mai cháu sẽ dậy từ lờ mờ sáng.” Nhưng cuối cùng buổi sáng vẫn ngủ dật muộn một chút, cháu mở to mắt và nói: “A, đã sáng bảnh mắt rồi, mau dậy thôi.” Khi chơi với cậu, cậu cháu đôi lúc cố ý giả vờ sợ quá chạy mất, cháu liền nói: “A, cậu nhát như thỏ đế.” Cháu nói với mẹ: “Dùng bông bịt tai lại, không nghe thấy gì nữa, sau đó đi trộm đồ, cứ cho rằng người khác cũng không nghe thấy, đó là bịt tai trộm chuông”. Còn có các cụm từ như “tự mâu thuẫn”, “câm như hến” v.v… đều là thành ngữ, mẹ hỏi sao con biết, cháu nói sách Ngữ văn nói vậy. Có tối ngủ đến nửa đêm, sau khi đi tè, cháu nói: “Giống như suối chảy róc rách, đây là tính từ được ghi trong tự điển.” Ông bà nghe xong đều phá lên cười.

Trẻ học rất nhanh

Sau khi xem xong truyện Natra, cháu muốn diễn kịch nên phân vai cho tất cả mọi người trong gia đình, giống hệt như một đạo diễn nhỏ. Cháu phân công: “Bà ngoại đóng Thái Ất Chân Nhân, ông ngoại đóng Ngọc Hoàng Đại Đế, cậu đóng Đông Hải Long Vương, cô Hồng Bình đóng vai bố của Natra, còn con đóng vai Natra. Được rồi, bây giờ vở kịch bắt đầu”. Nõi xong, cháu đặt ngón trỏ lên mồm và suỵt một tiếng vừa đi vừa nói: “Không được ồn, tiểu Natra vẫn chưa ra đời mà!” Nói xong đi về phòng và đóng cửa lại, rồi lại đột ngột nhô chiếc đầu nhỏ ra và nói: “Bà đọc lại từ đầu đi”. À, hiểu rồi, “tiểu Natra” nhốt trong phòng có nghĩa là vẫn chưa ra đời”.

Ba ngày sau, cậu thấy thích cuốn Natra như vậy, bỗng nhiên gọi to: “Tinh Tinh, cháu đóng tiểu Natra, cậu hỏi này, cháu nghe nhé.” Bé Tinh Tinh nhảy cẫng lên chạy lại bên cạnh chiêc ghế sopha cậu đang ngồi, một cuộc đối thoại hết sức thú vị bắt đầu diễn ra.

Tinh Tinh hoàn toàn nhập vai, đối đáp trôi chảy với cậu của cháu.

Cậu: “Tiểu Natra, bố của nhà ngươi là ai, tên là gì?”

Tinh Tinh: “Bố của ta là Tổng trấn ải Trần Đường Lý Tịnh.”

Cậu: “Sư phụ của nhà ngươi trên là gì?”

Tinh Tinh: “Thái Ất Chân Nhân”.

Cậu: “Sự phụ đã trao cho ngươi mấy bảo bối?”

Tinh Tinh: “Bốn cái”.

Cậu: “Bốn cái nào, kể ta nghe từng cái một!”

Tinh Tinh: “Cung càn khôn, vòng phong hỏa, súng phụt lửa, còn có Long gân nữa”.

Cậu: “Làm sao ngươi có được Long gân?”

Tinh Tinh: “Là do ta đánh chết Tam thái tử Long Vương Ngao Bính, rút gân của hắn ra”.

Cậu: “Vậy sao lại nói Long gân là do sự phụ ngươi ban tặng?”

Tinh Tinh: “Đó là vì sư phụ đã dạy cho ta có bản lĩnh đó”.

Khi ra ngoài, có lúc chúng tôi đi bộ, có lúc đi xe. Khi tôi dắt xe từ trên tầng xuống, Tinh Tinh nói: “Bà ngoại dắt xe nhẹ như lông hồng, cháu dắt xe nặng như núi đã.”

Tham Gia Bình Luận

arrow
error: Nội Dung Có Bản Quyền - Không Thể Copy!!!