Trường học dành cho con em cán bộ nhà máy điện Chu Châu có một em bé bốn tuổi theo học lớp Ba, đó là bé Lưu Tuấn Kiệt. Tôi đã sớm viết thư liên lạc với mẹ bé là Từ Minh để tìm hiểu và nghiên cứu về cháu bé. Tháng trước, nhân cơ hội đến Chu Châu giảng bài, tôi đã được gặp cháu, thật đúng như những gì tôi tưởng tượng. Tiểu Kiệt ngây thơ, lễ phép và có thể trò chuyện với mọi người rất thoải mái, tự nhiên, có lúc thì ngồi yên lặng đọc sách, có lúc thì vui cười nhảy nhót, còn khi ở trường cháu chơi với những người bạn học lớn gấp đôi tuổi mình một cách rất vui vẻ.
Khi gặp tôi, cháu nói: “Bác ơi, bác cùng cháu chơi đi!” Tôi kiểm tra bằng cách đưa ra câu hỏi cho cháu để tìm đường đi trong mê cung. Cách tư duy của cháu rất mạch lạc. Tôi tiện tay giờ cuốn vở tập làm văn của cháu, dòng chữ “Giấc mơ” trên trang giấy trắng làm bừng sáng lên trái tim thơ ngây của Tiểu Kiệt:
Tôi bay lên trời trên chiếc phi thuyền vũ trụ. Tôi đã nhìn thấy Ngưu Lang, Chức Nữ, họ đang cưỡi trâu trên dải ngân hà. Tôi đã nhìn thấy Tôn Ngộ Không đánh nhau với Hồng Hài Nhi trên Thiên cung, hai người cùng thở hổn hển, chiếc gậy của Tôn Ngộ Không liên tục vang lên những tiếng keng keng. Tôi đã nhìn thấy chị Hằng Nga ngồi trên chiếc thuyền trăng cong cong, chị hỏi tôi từ đâu tới, tôi trả lời mình từ Trái Đất lên đây. Chị ấy nói: “Chị đố em nhé, Trái Đất đã bao nhiêu tuổi rồi?” Tôi trả lời: “Năm đến bảy tỷ tuổi, nhưng vẫn chỉ là một em trai nhỏ trong vũ trụ bao la thôi chị ạ!”. Nghe xong câu trả lời, chị khen tôi hết lời. Tôi muốn ngồi trên chiếc thuyền trăng. Nhưng chị nói: “Em không thể ngồi lên đó được, trên mặt trăng không có không khí!” Tôi nói với chị là tôi có mang theo không khí, tôi lên trời để làm thí nghiệm.
Bỗng nhiên có người đẩy tôi, tôi giật mình tỉnh giấc. Mở mắt nhìn, tôi thấy bố đang đứng cạnh, bố nói tôi suýt rơi xuống đất. Hóa ra tôi đã có một giấc mơ đẹp.”