Tôi vô cùng yêu thích vẻ ngây thơ của cháu, vì thế bất kể Điền Thần đưa ra yêu cầu gì, tôi đều mỉm cười trả lời cháu. Khi được khoảng hai tuổi, nhìn thấy hình ảnh chiếc đũa trong bát canh bị gãy cháu liền hỏi: “Mẹ ơi sao đũa ở trong canh lại cong thế ạ?” sau đó hỏi tiếp: “Một chiếc ô tô đi về phía trước, một chiếc khác đứng yên, sao con cứ cảm thấy như là nó đi về phía sau?” Nhìn thấy chữ thôi sao, cháu nói với tôi: “Mẹ ơi, chú thổi gậy kìa!” Sau đó, cháu liền chỉ vào một ống thép dài khoảng hai, ba mét đứng ở góc nhà hỏi: “Chú ấy có thể thổi “gậy dài” được không hả mẹ!” Chúng tôi cười chảy chảy cả nước mắt. Buồn cười hơn nữa là lúc xem ti vi, nhìn thấy đại bàng mẹ mớm mồi cho đại bàng con, cháu liền hỏi tôi: “Mẹ ơi, Đại bàng mẹ cho đại bàng con ăn gì thế ạ?” “Ruột thỏ rừng con ạ!” cháu lại hỏi tiếp: “Mẹ có ruột thỏ rừng không?” “Không có”. Cháu buồn bã nói: “Mẹ xem mẹ người ta tốt biết bao! Cho con ăn ruột thỏ rừng, sao mẹ lại không có để cho con ăn cơ chứ!”
Hồi nhỏ cháu uống thuốc rất khó, kiên quyết không há miệng, tôi cầm viên thuốc nói với cháu: “Chấn Chấn xem viên thuốc này không to lắm, đặt vào miệng một chút sẽ trôi ngay xuống ruột thôi mà, không có vị gì cả”.
Tôi uống thử cho cháu xem, cháu rất hào hứng, cháu uống thử mấy lần đều nuốt hết nước, thuốc vẫn còn trong miệng, thế là cháu lấy thuốc ra nói với tôi: “Mẹ uống giúp con đi!” Tôi nói: “Mẹ uống thì bệnh của con vẫn không thể khỏi, con can đảm thử lại một lần nữa đi”. Lần này quả nhiên thành công, cháu vô cùng mừng rỡ