Câu chuyện Thỏ con và mụ phù thủy
Có một em bé và một chú thỏ trắng nhỏ sống trên sườn núi. Thỏ trắng và em bé là bạn thân của nhau, hàng ngày cùng chơi đùa với nhau rất vui vẻ.
Một hôm, có một mụ phù thủy đi qua sườn núi, nhìn thấy em bé vừa béo vừa trắng rất muốn ăn thịt. Nhưng bé đang cùng với mẹ nên mụ phù thủy đành bỏ đi.
Ngày hôm sau, mẹ nói với em bé: “Mẹ phải đi xay bột, con ở nhà trông nhà nhé, ngoài mẹ ra, không được mở cửa cho bất kỳ ai”.
“Con nhớ rồi mẹ ạ, mẹ về nhanh nhé!”.
Mẹ vừa đi khỏi được một lát, mụ phù thủy đến gõ cửa: “Con ngoan, mẹ về rồi, mau mở cửa ra!”.
Em bé tưởng là mẹ về thật bèn chạy ra cửa, đang định mở cửa thì bé chợt nhớ lời mẹ dặn vội dừng lại.
“Nếu đúng là mẹ, thì hãy thò tay vào khe cửa cho con xem”.
Mụ phù thủy thò tay vào, em bé nhìn thấy trên cánh tay mọc đầy lông vừa to vừa đen, bé sợ quá: “Ngươi không phải mẹ ta, trên tay mẹ ta không có lông”.
Mụ phù thủy vội dùng lửa đốt hết lông trên tay, rồi đi ra sông rửa sạch.
“Con ngoan, mẹ về rồi đây, mau mở cửa ra!”.
“Nếu đúng là mẹ, thì hãy thò tay vào khe cửa cho con xem”.
Mụ phù thủy thò tay vào, em bé tưởng là mẹ về thật nên đã mở cửa ra. Mụ phù thủy xông vào, tóm lấy bé, chạy như bay về nhà.
Mẹ đi xay bột về, không tìm thấy bé đâu cả nên rất buồn phiền. Mẹ ngồi khóc bên cửa, khóc mãi, khóc mãi, khóc cạn cả nước mắt.
Thỏ trắng đến rủ em bé chơi cùng: “Mẹ ơi, bạn con đâu rồi, bé đi đâu rồi?”.
“Con của ta không thấy đâu nữa, thỏ trắng ơi thỏ trắng, hãy giúp ta tìm nó về!”.
Thỏ trắng gật đầu, cùng mẹ đi tìm em bé. Họ đi mãi đi mãi, giữa đường gặp một con chim ưng, chim ưng hỏi mẹ: “Mẹ ơi, sao mẹ lại đau buồn đến vậy?”.
Thỏ trắng kể cho chim ưng nghe, chim ưng nghe xong rất buồn, bèn nói: “Mẹ ơi, mẹ đừng buồn, con sẽ đi cùng với mẹ, nhất định sẽ tìm được em bé về”.
Chim ưng và thỏ trắng đi cùng mẹ tìm em bé. Chim ưng bay cao, nhìn được xa, nó thấy một ngôi nhà nhỏ trong rừng. Trên mái nhà có một ống khói nhỏ, trên ống khói có đặt một chiếc làn nhỏ, trong chiếc làn đó chính là em bé. Mụ phù thủy đang bắc thang, mụ trèo lên mái nhà để lấy em bé xuống nấu bữa trưa.
Chim ưng vội bay trở về nói với thỏ trắng, thỏ trắng vội nghĩ cách cứu em bé. Nó nhanh chóng nghĩ ra một cách. Thỏ trắng để mẹ trốn trong bụi cây, nó bảo chim ưng bay đến mái nhà của mụ phù thủy. Còn thỏ trắng thì nghênh ngang tiến về phía trước và gọi ầm lên: “Mụ phù thủy, mụ phù thủy, mau xuống đây, mau xuống đây”.
Mụ phù thủy vẫn bám vào thang trèo lên, vừa trèo vừa nói: “Ngươi đừng có quấy rầy ta! Ta phải nấu bữa trưa đây!”.
“Sao mụ lại trèo lên mái nhà nấu bữa trưa vậy?”.
“Ngươi không biết đâu. Hôm nay ta bắt được một đứa bé vừa béo vừa trắng, ta để trên ống khói, bây giờ ta sẽ lấy nó xuống để nấu bữa trưa”.
“Còn sớm mà! Tôi nhảy một điệu cho mụ xem nhé!”.
Mụ phù thủy nhìn lên mặt trời, đúng thật, vẫn còn sớm, mụ bèn trèo xuống, ngồi trên bậc cửa xem thỏ trắng nhảy múa. Thỏ trắng nhảy hết điệu này đến điệu kia, vừa nhảy vừa hát, làm cho mụ phù thủy thích chí cười vang.
“Thôi, ta phải đi nấu bữa trưa đây”. Mụ phù thủy ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, thấy không còn sớm nữa, mụ nói với thỏ trắng: “Thỏ trắng, ngươi cùng ăn cơm trưa với ta nhé, ta sẽ mời ngươi nếm thử món thịt trẻ em”.
“Thôi, thôi, hôm nay chim ưng mời tôi uống rượu, chắc anh ấy sốt ruột lắm rồi. Tôi phải đi đây”. Nói xong, thỏ trắng ba chân bốn cẳng chạy mất.
Mụ phù thủy bám vào thang trèo lên mái nhà, lấy chiếc làn trên ống khói xuống, em bé đã không còn trong làn. Các bạn đoán xem, em bé đi đâu rồi? Thì ra chim ưng đã bay lên mái nhà, cõng em bé lên lưng và bay về nhà. Mẹ em bé cũng chạy về nhà rồi.
Mụ phù thủy tức giận kêu lên: “Đây chắc chắn là trò quỷ quái của con thỏ trắng kia, ta mà bắt được nó thì sẽ ăn thịt nó ngay!”.
Mụ phù thủy đi tìm thỏ trắng, mụ đi qua rất nhiều bãi cỏ, cuối cùng nhìn thấy thỏ trắng đang ngồi trước một cây cổ thụ. Mụ lao đến: “Quân lừa đảo, xem ngươi chạy đâu cho thoát. Ngươi lấy trộm đứa bé của ta, ta sẽ ăn thịt ngươi”.
Thỏ trắng ra bộ không hiểu, nói: “Tôi lừa mụ lúc nào? Mụ đừng đổ oan cho người khác! Ngày nào tôi cũng đọc kinh cho quốc vương ở đây mà, làm gì có thời gian lừa mụ?”
Mụ phù thủy chồm lên, nói: “Ngươi lừa ta ra sau nhà xem ngươi nhảy múa và sai kẻ khác lấy cắp đứa bé, không phải ngươi thì là ai?” “Mụ phù thủy này! Bà nhầm rồi! Trên ngọn núi này có cả trăm con thỏ trắng, dưới chân núi còn có một trăm con khác. Vừa nãy tôi còn nhìn thấy một con thỏ trắng vội vội vàng vàng chạy qua đây, chắc chắn là nó đã lừa mụ đấy. Nếu mụ đánh trống hộ ta, ta sẽ giúp mụ đi bắt nó”.
Mụ phù thủy tin lời thỏ trắng, vội nói: “Được, được”.
Thỏ trắng chỉ vào một tổ ong và nói: “Đấy là trống. Mụ ngồi đó mà đánh nhé! Đánh trống là mệnh lệnh của quốc vương, làm không tốt, quốc vương sẽ phạt mụ đấy!”.
“Biết rồi, biết rồi. Ngươi mau đi đi”.
“Mụ chuẩn bị nhé, nghe theo khẩu lệnh của ta mà đánh”. Nói xong thỏ trắng đưa trống cho mụ phù thủy.
Thỏ trắng chạy lên đỉnh núi, gào to: “Mụ phù thủy, đánh trống mạnh vào nào!”.
Mụ phù thủy nghe theo lời thỏ trắng, đánh thật mạnh vào cái tổ ong. Vù! Một bầy ong bay ra, vây lấy mụ phù thủy, đốt đầy người.
Lúc này mụ phù thủy mới biết mình bị lừa, vội vàng đuổi theo thỏ trắng. Chạy qua mấy ngọn núi, mụ nhìn thấy thỏ trắng ngồi bên vách đá, tay đang cầm một bó lạt đan giỏ.
“Đồ xảo quyệt, lần này xem ngươi chạy đằng trời!”.
Thỏ trắng ra bộ không hiểu, hỏi: “Mụ nói gì vậy?”
“Ngươi, ngươi còn giả bộ nữa hả. Kẻ nào bảo ta đánh trống? Kẻ nào làm ta bị ong đốt?”
“Mụ đừng có nói lung tung! Trên đỉnh núi này có cả trăm con thỏ trắng, dưới chân núi còn có một trăm con khác. Tôi vâng mệnh quốc vương ngồi đây đan giỏ, chưa hề đi đâu nửa bước”.
“Vậy rút cục là kẻ nào?” Mụ phù thủy tức giận đứng giậm chân.
“Vừa rồi tôi nhìn thấy một con thỏ trắng chạy qua, nhất định là nó đã lừa mụ. Thế này nhé, mụ giúp ta đan giỏ, sau khi đan xong thì ta đưa mụ đi bắt nó”.
Mụ phù thủy nghĩ bụng: Ta trông chừng nó, nó có chạy đằng trời. Mụ nói: “Được! Ta sẽ giúp ngươi đan giỏ, ngươi không được lừa ta như những con thỏ kia đâu đấy. Nếu không, ta sẽ nuốt chửng ngươi”.
“Mụ yên tâm, từ trước tới nay tôi không hề lừa người tốt!”
Mụ phù thủy cùng đan giỏ với thỏ trắng. Thỏ trắng để mụ ngồi ở trong đan còn mình thì ngồi bên ngoài đan. Đan mãi đan mãi, cái giỏ càng ngày càng cao, miệng giỏ càng ngày càng nhỏ, đột nhiên thỏ trắng bịt kín miệng giỏ lại, nhốt mụ phù thủy ở trong. Mụ phù thủy ra sức giãy giụa, thỏ trắng cười to, nói: “Mụ phù thủy ơi mụ phù thủy, mụ vừa ăn thịt người vừa ăn thịt thỏ. Hôm nay ta sẽ cho mụ tự ăn thịt chính mình!”
Nói xong, thỏ trắng đẩy cái giỏ xuống dưới vách núi, thế là mụ phù thủy đi đời.
Ấn tượng có được khi còn bé cho dù có nhỏ đến mức không cảm nhận được,
thì cũng sẽ có ảnh hưởng rất lớn và rất lâu.
Locke