Cuối cùng cháu còn liên tưởng: “Con người không thể đi hết quãng đường đời của mình, đi thẳng tới chân trời góc biển, song không có chân trời, chỉ có góc biển, con người sống cả đời cũng chưa chắc đã hạnh phúc, chỉ khi có hậu duệ mới có hạnh phúc. Những người tốt sẽ có hậu duệ tốt, đấy chính là niềm hạnh phúc của họ. Niềm hạnh phúc ấy ấm áp giống như tổ chim vậy. Tôi chính là hậu duệ của mẹ tôi, tôi vô cùng ngoan hiền lớn lên nhất định sẽ trở thành một người xuất sắc… “ Ai có thể ngờ rằng một đứa trẻ năm tuổi lại có tư tưởng tình cảm phong phú đến vậy! Chính thơ văn đã chắp cánh cho cháu một tâm hồn đẹp.
Đây chính là bài văn cháu làm bằng miệng vào tối ngày 16 tháng mười hai năm 1985, lúc đó cháu chỉ mới năm tuổi. Bài văn này đã đi sâu vào lòng tôi. Sau khi viết xong tôi chỉ biết ôm cháu khóc.
Điền Thần thường xuyên làm văn bằng miệng như vậy. Một lần, có người hỏi cháu: “Cháu nhỏ như vậy sao lại biết làm văn?” cháu trả lời: “Cháu có cảm xúc, không làm không được!” người ấy lại hỏi: “Cháu cảm thấy như thế nào?” cháu nói: “Cháu cảm thấy rất lãng mạn”. Người khách nghe xong bật cười, cháu lại càng vui hơn. Thấy con tìm được niềm vui độc đáo trong vương quốc thơ văn như vậy, người làm mẹ như tôi cung cảm thấy vô cùng vui sướng.